Nhân ngày Sinh nhật con trai...
Nhà
tôi nằm trên một con phố sầm uất của thị xã, gia cảnh nhà tôi không đến nỗi
nào, cha làm việc tại xí nghiệp cấp nước, do đặc điểm công việc nên cha tôi đi
suốt, chỉ có mẹ buôn bán nhỏ tại nhà, tôi thì như bao bạn trẻ khác ngày ngày cắp
sách đến trường, hết giờ học thì về nhà và chơi đùa cùng chúng bạn trong xóm.
Cặp
vách nhà tôi là nhà chú Bình, tôi kêu bằng chú chứ thực ra chú lớn hơn tôi chỉ
6 tuổi, nhưng tôi trông chú rất già, cứ trạc như tuổi chú út nhà tôi, râu tóc
chú để dài và khuôn mặt nhăn nheo. Chú Bình chuyển về sống tại đây cũng mới chỉ
3 năm, chú sống một mình và khá khép kín, quanh năm rất ít khi thấy chú tiếp
khách, những người khách của chú cũng khá kỳ dị, đi vào nhà rất nhanh và ra về
cũng rất nhanh, ánh mắt thì cứ lấm lét như sợ người khác trông thấy.
Dù
ít khi gặp nhưng khi trông thấy tôi chú Bình lại rất hay cười, có lẽ chú sống một
mình nên thấy trẻ con thì thích, tôi nghĩ vậy. Một hôm, tôi chơi đá cầu một
mình trước sân nhà, chợt tôi đá mạnh chân nên quả cầu bay vọt qua vườn nhà chú
Bình, tôi bèn sang trước cửa nhà chú và gọi to: “Chú Bình ơi, chú cho cháu sang
lấy nhờ quả cầu”. Mãi một lúc sau mới thấy chú mở cửa, gương mặt ngáy ngủ dù
lúc này đã gần xế trưa, chú đon đả: “Cháu Tý đó à, cứ mở cổng vào lấy đi cháu”.
Tôi đẩy cửa vào, chú lại gọi mời: “Cháu vào nhà chú chơi, chú có cái này hay lắm”.
Tôi
vào nhà, nhà chú Bình quả thật rất bề bộn, có lẽ là do không có người nội trợ
trong nhà, chú rót nước mời tôi uống rồi hỏi chuyện nhà tôi, chuyện học của tôi,
chú bảo chú thấy thích tôi vì trông tôi khỏe khắng và nghịch ngợm, tôi trả lời
chú mà trong đầu cứ thầm nghĩ: “Có cái gì mà chú Bình nói hay lắm nhỉ”. Dường
như đọc được ý nghĩ của tôi, chú Bình bước vào trong nhà sau rồi cầm ra 01 gói
nhỏ, trông như gói thuốc rê mà cha tôi thường hút. Trông thấy ánh mắt tôi, chú
nói: “Thanh niên thời nay ai cũng hút thuốc cả, cháu có thử hút chưa?” À ra vậy,
thú thật những lúc cha vắng nhà tôi cũng mon men vào phòng cha, để ý nơi cha để
thuốc để lấy hút thử cho biết, dù cha tôi cất kỹ nhưng hôm nọ khi đi vội cha đã
để quên gói thuốc trên giường ngủ. Nhìn gói thuốc rê, tôi tự nhủ mình phải hút
01 điếu cho ra dáng người lớn. Nghĩ là làm, tôi quấn 01 điếu thuốc rồi châm lửa
hút giống như cha, lần hút thuốc đầu tiên và duy nhất đó thật chẳng hay ho như
tôi nghĩ, mùi thuốc và khói thuốc xông thẳng vào mũi khiến tôi ho sặc sụa và
tôi chẳng còn can đảm để hút hết điếu thuốc. Tôi đã thử hút 01 lần như thế!
“Cháu
có thử hút không?” Câu hỏi của chú Bình lôi tôi về thực tại, tôi ngập ngừng từ
chối: Dạ thôi chú ạ. Chú Bình lại đon đả: Thanh niên gì mà kém thế, phải biết
hút cho ra dáng đàn ông để bọn con gái nó nể chứ. Tôi tặc lưỡi: Dù gì thì cũng
đã hút rồi, nay hút thêm cũng chẳng mất gì, vả lại chú Bình nói thế thì mình
cũng nên thử thật.
Cầm
điếu thuốc chú Bình đưa, tôi rít một hơi nhẹ. Trời ạ, hương vị của điếu thuốc
này sao mà sảng khoái thế, hút vào cứ thấy trong người lâng lâng, khác hẳn điếu
thuốc mà tôi đã trộm hút của cha, tôi hút lấy hút để cả điếu thuốc lúc nào
không hay. Nhìn tôi hút, chú Bình mỉm cười 01 nụ cười khó hiểu.
Kể
từ hôm đó, tôi cứ hay suy nghĩ vẩn vơ, học bài cũng không còn được tập trung
như trước, cứ nghĩ về làn khói thuốc hôm ở nhà chú Bình, trong người cứ bần thần,
bứt rứt, mệt mỏi rã rời, trộm thuốc của cha hút thì thấy không ngon và hôi, tôi
lại tìm sang nhà chú Bình.
Đúng
là chú Bình sống đơn độc nên mỗi lần tôi sang chú rất vui, nhà chú vẫn rất bề bộn
nhưng chú không thấy thế làm phiền hay sai vặt tôi dọn dẹp giúp chú và mỗi lần tôi
sang như thế chú lại “chiêu đãi” tôi bằng thuốc hút. Chú dặn đò: Đây là thuốc rất
ngon và đắt, thương cháu nên chú cho chứ ở ngoài tìm mua cũng không ai bán đâu
đấy.
Một
hôm, cả xóm tôi ồn ào, mọi người đổ sang nhà chú Bình khi thấy chú bị một số
người áp giải ra khỏi nhà lên một chiếc xe bít bùng đã chờ sẵn. Sau đó tôi mới
biết chú bị tạm giam do mua bán lẻ ma túy.
Từ
ngày chú Bình bị bắt giữ, tôi cảm thấy hụt hẫng, cảm giác bần thần, bứt rứt, mệt
mỏi rã rời cứ đeo bám không chịu nổi, thế là nghe lời chỉ bảo của những đứa bạn
lớn tuổi hơn, tôi tự đi tìm mua thuốc về hút, dù để có thuốc tôi phải đạp xe
sang tít tận phường kế cạnh, tôi phải nhịn tiền quà để mua thuốc, thậm chí tôi
đã trốn học nhiều buổi.
Cha
tôi giờ đã biết việc tôi hút, ông nghiêm khắc gọi tôi ra hỏi cặn kẽ, sau đó ông
phân tích những tác hại của ma túy nó hủy hoại con người, cả tương lai sự nghiệp
và đặc biệt là nguy cơ dính HIV khi nghiện nàng tiên nâu. Những lời nói của cha
vừa nghiêm vừa chân tình, tôi nghe và hiểu được nỗi lòng của ông, tuy nhiên tôi
không thể chống chọi được với những cơn thèm thuốc. Thế là vì thiếu tiền tôi đã
lén lấy tiền của cha mẹ để thỏa mãn cơn nghiện, một lần vì không có tiền tôi đã
trộm 01 chiếc xe đạp cũ của bạn đem bán để mua thuốc.
Cha
mẹ tôi đã bỏ tiền ra chuộc xe. Do tôi chưa đến tuổi thành niên nên các chú công
an đã cho cha mẹ bảo lãnh tôi về giáo dục tại gia đình. Những ngày đầu thật khó
khăn khi tôi luôn tự dằn dặt mình vì xấu hổ khi lần đầu trộm của người ngoài,
đã thế cơn nghiện lại khiến tôi vật vã, sùi cả mọt mép. Cha là người luôn theo
sát tôi trong những ngày này, ông lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ và động
viên tôi, ôm tôi và lau mồ hôi cho tôi. May mắn là tôi chỉ mới chớm nghiện nên
việc cai nghiện có hiệu quả. Biết tôi mặc cảm nên cha đã cho tôi nghỉ học và cũng
chính cha đã liên hệ để cho tôi học nghề sửa chữa máy nổ. Cha đã làm tất cả để
tôi đoạn tuyệt nàng tiên nâu.
Giờ
tôi đã vượt qua được cơn nghiện, nghĩ lại thời gian vừa qua tôi còn sợ hãi,
trong giấc mơ còn nhớ những ký ức
kinh hoàng khi bản thân mình từng ngập
ngụa trong làn khói đen. Nghe lời cha tôi nguyện sẽ học nghề cho thật tốt để
sau này ra nghề tự nuôi sống bản thân và không bao giờ để mình sa chân vào nghiện
ngập.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét